Trong “Khúc hát của áng mây vàng”, Võ Văn Quý đã khéo léo dẫn dắt người xem bước vào một không gian nơi ánh sáng, màu sắc và cảm xúc hòa quyện thành nhạc điệu. Bức tranh mở ra như một giai điệu thị giác, nơi mảng vàng rực rỡ lan tỏa khắp khung vải tựa như những đám mây bừng sáng trong ánh bình minh, vừa rực rỡ vừa mong manh, vừa chói lóa vừa dịu dàng.
Bố cục của tác phẩm được tổ chức theo nhịp điệu tự do, với sự dịch chuyển liên tục giữa các khối màu. Những vệt sơn chảy dài, loang lẫn, tạo cảm giác mây đang tan, đang biến hóa, vừa nhẹ nhàng trôi, vừa chất chứa năng lượng. Đường cọ phóng khoáng kết hợp với kỹ thuật layering mang đến chiều sâu và sự rung động thị giác, khiến người xem như nghe thấy “tiếng hát” vang vọng trong bầu trời sắc vàng.
Màu sắc là yếu tố trung tâm: vàng – cam – đỏ không chỉ gợi dậy ánh sáng của mặt trời mà còn khơi gợi nguồn năng lượng sống dồi dào, niềm tin và sự tái sinh. Trên nền xám – trắng mờ ảo, sắc vàng trở nên nổi bật, như khúc ca vượt lên khỏi tĩnh lặng, soi chiếu vào không gian và mở ra một trường tưởng tượng vô tận. Sự đối lập giữa mảng tối nâu – đen và ánh vàng rực rỡ làm tác phẩm vừa có kịch tính, vừa có chất thơ.
Ý nghĩa nghệ thuật của bức tranh vượt ra ngoài hình thức thị giác: nó là sự chiêm nghiệm về khoảnh khắc sống, về sự chuyển hóa và khát vọng bay lên. “Mây vàng” không chỉ là hình tượng thiên nhiên mà còn là biểu tượng của niềm lạc quan, của ánh sáng nội tâm, của một “khúc hát” ngân vang giữa đời thường đầy biến động.
Với “Khúc hát của áng mây vàng”, Võ Văn Quý đã biến hội họa trừu tượng thành thi ca thị giác. Bức tranh như một bản nhạc của màu sắc – vừa nồng nàn, vừa tinh khôi – để lại dư âm sâu lắng trong tâm hồn người thưởng lãm.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.