Trong Hồng Hoang, họa sỹ Võ Văn Quý khai mở một cánh cửa dẫn người xem trở về với những tầng sâu nguyên thủy của sự sống – nơi đất, lửa, máu và ánh sáng hòa quyện thành bản giao hưởng sơ khai. Tác phẩm như một trường năng lượng, vừa hỗn độn vừa có trật tự tiềm ẩn, đưa ta về với “thời khởi thủy” của vũ trụ và của chính con người.
Gam màu nâu đất và hồng đỏ giữ vai trò chủ đạo, tạo cảm giác thô mộc, bản năng và hoang dã. Nâu gợi đến đất mẹ – chất liệu khởi sinh, trong khi hồng và đỏ không chỉ là nhịp tim sự sống, mà còn là ngọn lửa hừng hực khai mở. Sự va đập giữa hai tông màu tạo thành những “dòng chảy” đầy chuyển động, như dung nham phun trào, như vết nứt đang sản sinh ra những hình hài đầu tiên của sự sống.
Điểm đáng chú ý là cách tác giả sử dụng bút pháp mạnh, dứt khoát, xen kẽ những mảng thô ráp với vệt sáng bàng bạc. Ở đây, nhịp điệu thị giác được kiến tạo không phải từ sự cân đối, mà từ sự va chạm – một thứ hỗn mang đầy sức sống. Chính sự va đập này làm bật lên cảm giác “nguyên khởi”, khiến người xem như đang đứng trước khoảnh khắc vũ trụ được thai nghén, sự sống bắt đầu manh nha từ hỗn độn.
Ở tầng sâu, Hồng Hoang không chỉ là một bức tranh trừu tượng, mà là một suy tư triết học: mọi sự khởi sinh đều bắt đầu từ mảnh đất nguyên thủy, từ sự hoang dại, từ va chạm và đổ vỡ. Đó là chu kỳ bất tận của vũ trụ và cũng là hành trình tâm linh của con người – từ cội nguồn mơ hồ, ta tìm thấy bản thể.
Nếu Tái Sinh là lời khẳng định về sức mạnh vượt lên hoang tàn, thì Hồng Hoang lại là bản hùng ca về sự khai mở, nơi cái “chưa định hình” lại chứa đựng mọi khả thể. Tác phẩm không chỉ gợi nhớ về quá khứ nguyên thủy, mà còn mời gọi người xem trở về với chính sự hồn nhiên, bản năng và căn cốt sâu xa nhất của mình.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.