Trong Gió Vàng, họa sỹ Võ Văn Quý mở ra một thế giới trừu tượng dịu dàng nhưng đầy nội lực, nơi sắc vàng trở thành điểm tựa thị giác và khơi gợi cảm giác chuyển động nhẹ nhàng như hơi thở của gió.
Khác với sự dữ dội và cuồn cuộn trong Bản Thể Của Ánh Sáng, tác phẩm này thiên về sự tinh tế, thanh thoát. Bố cục được xây dựng bằng những mảng màu nhạt – trắng, tím phớt, be – đan xen với các điểm nhấn vàng rực rỡ. Màu vàng không chiếm lĩnh toàn bộ không gian mà chỉ xuất hiện như những vệt nắng, như dấu chấm nhấn trên nền sương mờ, tạo nên sự cân bằng giữa sáng – tối, ấm – lạnh, đặc – rỗng.
Chất liệu sơn dầu được xử lý mềm mại, cho phép bề mặt tranh vừa có độ trong mờ, vừa có chiều sâu. Những lớp màu chồng lên nhau như gợi đến làn gió vô hình đang thổi qua, làm rung động toàn bộ không gian. Nhìn lâu, người xem cảm nhận được sự chuyển động lặng lẽ của thiên nhiên, như khi ánh sáng mặt trời hòa vào lớp sương mỏng của buổi sớm.
Ở tầng nghĩa rộng hơn, Gió Vàng không chỉ là sự tái hiện cảm xúc thị giác về gió hay ánh sáng. Nó còn gợi ra trạng thái tinh thần: một sự lắng đọng, tĩnh tại, nơi con người cảm nhận được cái đẹp của những điều mong manh, thoáng chốc nhưng vĩnh cửu. Những khoảng trắng rộng lớn chính là “khoảng lặng” để người xem thở cùng tác phẩm, để trí tưởng tượng tự do bay bổng.
Nếu Bản Thể Của Ánh Sáng là tiếng gầm của năng lượng vũ trụ, thì Gió Vàng lại là bản hòa tấu nhẹ nhàng của khí trời, của sự an nhiên. Hai tác phẩm bổ sung cho nhau, cho thấy độ mở phong phú trong ngôn ngữ trừu tượng của họa sỹ Võ Văn Quý: vừa có thể bùng nổ, vừa có thể lắng dịu, nhưng luôn gợi mở một thế giới vượt lên trên hình tả thông thường.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.