Dịu Khúc là một bản nhạc trừu tượng được viết nên bằng màu sắc và nhịp điệu thị giác. Khác với Gió Vàng thanh thoát và rực sáng, tác phẩm này mang trong mình âm hưởng trầm lắng hơn, giàu chiều sâu cảm xúc, như một khúc nhạc nhẹ ngân vang giữa không gian mênh mông.
Màu xanh lam là gam màu chủ đạo, vừa gợi sự thẳm sâu của đại dương, vừa gợi bầu trời vô tận. Xanh ở đây không khép kín, mà hòa cùng những mảng trắng rộng lớn, tạo cảm giác sáng trong, nhẹ nhõm. Các khoảng trắng được xử lý như hơi thở của gió, vừa là khoảng lặng, vừa mở ra độ rộng mênh mang cho toàn bộ bố cục. Xen vào đó, những điểm vàng và cam nhỏ bé, dù xuất hiện ít, lại có sức gợi mạnh mẽ: chúng như nốt nhạc thắp sáng, làm cho bản hòa tấu trở nên sinh động, tránh rơi vào tĩnh mịch tuyệt đối.
Điều đặc biệt ở Dịu Khúc là cách họa sỹ để cho hình khối không ngừng dịch chuyển. Các đường cong trắng mềm mại cắt ngang nền xanh đậm, tạo nên nhịp điệu như âm thanh đang ngân dài, vang vọng. Người xem có thể cảm nhận được sự chuyển động uyển chuyển, nhịp nhàng – giống như một bản nhạc trữ tình, không bùng nổ dữ dội mà vỗ về, nâng niu cảm xúc.
Ở tầng nghĩa rộng, Dịu Khúc gợi nhắc đến sự giao hòa giữa con người và vũ trụ. Những mảng xanh – trắng – vàng không chỉ là màu sắc mà còn là biểu tượng cho trời, đất, ánh sáng, và hơi thở sự sống. Nhìn vào tranh, ta như nghe thấy khúc hát dịu êm vang lên từ một miền ký ức xa xôi, đưa tâm trí trở về với sự an yên nguyên thủy.
So với Gió Vàng, Dịu Khúc tạo ra một cung bậc khác trong ngôn ngữ trừu tượng của Võ Văn Quý: nếu Gió Vàng là sự rộn ràng của thiên nhiên, thì Dịu Khúc là bản giao hưởng của tĩnh lặng – một khoảng lặng đẹp, khiến ta lắng nghe chính mình.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.