Với “Hải khúc”, họa sỹ Nhất Quý mang người xem đến với bản giao hưởng của màu xanh, nơi biển không chỉ hiện ra như một không gian vật lý mà còn là ẩn dụ cho nội tâm, cho chiều sâu của cảm xúc và ký ức con người.
Toàn bộ bức tranh là sự lan tỏa của các gam xanh lam, xanh coban và lam ngọc, xen lẫn đôi chút sắc trắng, ghi và ánh hồng nhạt ở đường chân trời. Những mảng màu ấy hòa quyện mềm mại, gợi nên nhịp điệu của sóng, hơi thở của gió, và tiếng ngân mơ hồ của đại dương. Nhìn lâu, người xem cảm nhận như có tiếng nhạc vang lên từ sâu trong tranh – một khúc ca không lời, vừa êm dịu vừa thăm thẳm.
Nhất Quý không mô tả biển theo cách tả thực. Ông trừu tượng hóa mặt nước và ánh sáng, biến chúng thành những lớp màu có nhịp điệu riêng, vừa như đang chuyển động vừa như đang tĩnh lặng. Sự giao thoa giữa những mảng xanh đậm và nhạt, cùng độ trong – đục của sơn dầu, tạo cảm giác biển đang thở, đang sống.
Trung tâm bố cục dường như có một khoảng loang sáng, như ánh phản chiếu trên mặt nước, dẫn ánh nhìn người xem trôi dần về phía xa – nơi horizon (đường chân trời) mở ra không gian mênh mông, gợi cảm giác tự do, thanh thoát. Chính trong sự tối giản hình thể và sắc độ tinh tế ấy, Nhất Quý đạt đến sự thiền định của hội họa trừu tượng – nơi cảm xúc được tinh lọc, chỉ còn lại âm vang và ánh sáng.
Ở tầng sâu hơn, “Hải khúc” có thể được hiểu như một bản nhạc nội tâm của người nghệ sĩ trước thiên nhiên. Biển không chỉ là đối tượng, mà là bạn đồng hành, là nơi chứa đựng những suy tưởng và hồi âm của tâm hồn. Mỗi mảng xanh trong tranh không đơn thuần là màu sắc, mà là trạng thái của cảm xúc: bình yên, cô tịch, hay khát vọng vươn xa.
Conclude
Hải khúc là một trong những tác phẩm tiêu biểu cho ngôn ngữ trừu tượng của Nhất Quý – nơi màu sắc trở thành âm nhạc, không gian trở thành cảm xúc, và biển trở thành tâm cảnh. Trong thế giới hội họa của ông, sự giản lược không phải là mất mát, mà là cách để đi sâu hơn vào bản chất tinh thần của thiên nhiên – một bản giao hưởng xanh vô tận, ngân vang trong tĩnh lặng.
Reviews
There are no reviews yet.