Tái Sinh là một minh chứng mạnh mẽ cho khả năng biểu đạt cảm xúc bằng ngôn ngữ trừu tượng của họa sỹ Võ Văn Quý. Ở đây, màu sắc không đơn thuần là phương tiện thị giác, mà trở thành biểu tượng sinh động cho sự hủy diệt và hồi sinh, cho cái chết và sự sống, cho bóng tối và ánh sáng.
Trên nền xám chủ đạo – gợi cảm giác tĩnh lặng, bàng bạc như tro tàn sau biến cố – xuất hiện những mảng đỏ rực rỡ, như vết nứt của sự sống đang bùng lên từ sâu thẳm. Đỏ ở đây không còn mang tính dữ dội tuyệt đối, mà chứa đựng sức nặng của máu, của năng lượng tái sinh, của khởi đầu mới. Sự bạo liệt trong cách quét màu, nhất là ở phần đỏ dày, tạo hiệu ứng bề mặt thô ráp, làm cho “hơi thở” của tranh trở nên hữu hình, như một vết thương vừa mở ra, đồng thời cũng là dấu hiệu của sự hồi phục.
Các mảng đen – trắng xen kẽ trong cấu trúc không chỉ đóng vai trò nhịp điệu thị giác, mà còn gợi đến những chặng hành trình: có tối tăm, có sáng rõ, có đổ vỡ và có hy vọng. Chính nhờ sự va chạm này mà tác phẩm không sa vào tuyệt vọng, mà mở ra một không gian năng lượng mới, nơi người xem cảm thấy sự bền bỉ, sức sống bất diệt của con người và thiên nhiên.
Ở tầng sâu hơn, Tái Sinh là ẩn dụ cho hành trình tinh thần: từ tro tàn, con người tìm thấy dũng khí để bước ra ánh sáng; từ hỗn mang, sự sống tìm thấy con đường hồi sinh. Tranh vừa mang dáng dấp của một tiếng gầm nội tâm, vừa có phẩm chất nhân văn sâu lắng – một lời nhắc rằng trong bất cứ hoang tàn nào, cũng tiềm ẩn hạt mầm của sự sống mới.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.